Cuộc đời Edmund Roberts

Roberts sinh ngày 29 tháng 6 năm 1784, mẹ là Sarah Griffiths, bà sống ở Portsmouth, New Hampshire; cha là Thuyền trưởng Hải quân Hoàng gia Anh Edmund Roberts,[8] mất ngày 15 tháng 11 năm 1787 và được an táng tại Nghĩa trang North Cemetery[9]. Cậu bé Edmund, ở tuổi 13, nhờ sự giúp đỡ của một nghị sĩ, đã được nhận vào giúp việc trong các cơ sở của Hải quân Hoa Kỳ. Nhưng cậu đã từ bỏ dịp đó để theo mong muốn của mẹ mình là ở nhà, khi bà còn sống. Roberts xuất ngoại và đã đến cư trú tại Luân Đôn, Anh Quốc và sống ở đó cho đến năm 24 tuổi. Ông trở về Mỹ năm 1808, ông kết hôn với cô Catherine Whoop Langdon — con gái của Thẩm phán Woodbury Langdon và là cháu gái của Thống đốc John Langdon,[10] cả hai đều tham gia vào hải trình thương mại tam giác New England giữa Portsmouth, Caribbean và Luân Đôn; là những công dân giàu có và quyền lực nhất của Portsmouth lúc đó. Trong số 11 người con của cặp vợ chồng, 8 người còn sống trước khi cha mẹ qua đời.[6]

Cuộc sống vào thời kỳ "thống nhất các tiểu bang"

Tại New Hampshire, với địa điểm chỉ cách bờ biển 16 dặm (26 km) là Nhà máy đóng tàu hải quân Portsmouth ở Maine, ghi nhận là có dấu ấn của Roberts trong thời gian ông làm việc ở đây.[6]

Thương gia Roberts

Roberts tham gia vào hải trình thương mại tam giác ở New England với tư cách là chủ tàu và tàu chở hàng cỡ lớn của riêng mình, nhưng ông không bao giờ làm thuyền trưởng.

Robert Hopkins Miller kể rằng Roberts đã đánh mất sự giàu có qua hàng loạt các biến cố, nhưng đã có cơ hội vào năm 1823 khi ông được bổ nhiệm làm Lãnh sự Hoa Kỳ tại Demerara (nay thuộc Guyana). Tuy nhiên, Miller đã nhầm là Demerara ở trên bờ biển phía đông châu Phi (thực tế nó nằm ở bờ đông Nam Mỹ) vào quên nhắc tới cuộc nổi loạn Demerara vào năm 1823.[11]

"Cuộc nổi dậy năm 1823 có một ý nghĩa đặc biệt... [trong đó nó] không thu hút được sự chú ý ở nước Anh trong và bên ngoài Quốc hội về sự xấu xa khủng khiếp của chế độ nô lệ và cần phải xóa bỏ của nó."[12] Quan điểm riêng của Roberts đề cập những gì diễn ra tại Demerara không chỉ là một cuộc nổi dậy nô lệ. Chính ác cảm mãnh liệt của ông đối với chế độ nô lệ đã tạo nên thái độ trong lập trường chính trị của ông sau này, nơi mà người dân bị đối xử như nô lệ của nhà vua. Đến năm 1827, ông gần như mất hết tài sản bởi sự cạnh tranh của thương nhân PhápTây Ban Nha nhằm vào các tàu của ông ở Tây Ấn, ông đã cho tàu Mary Ann buôn bán ở Ấn Độ Dương. Roberts đến cảng Zanzibar vào tháng 10 năm 1827, và năm sau, ông có một cuộc trao đổi với Said bin Sultan, Sultan của Muscat và Oman, vị vua rất lo lắng với ảnh hưởng của nước Anh và để đối trọng với điều này ông ta yêu cầu Roberts hộ tống một số tàu tới Hoa Kỳ để kiến nghị thương mại; Roberts hứa sẽ trình yêu cầu đó lên Chính phủ Hoa Kỳ. Khi trở về, ông đã viết cho Thượng nghị sĩ Hoa Kỳ Levi Woodbury, một người bạn của ông[6] về các khó khăn trong vận chuyển hàng hải của Mỹ, có thể giảm bớt bằng cách đàm phán các hiệp ước thương mại.[13]

Đến cảng xa nhất của Ấn Độ giàu có

Latin: Div viêm Indiae usque ad ultimum sinum

Sự nghiệp ngoại giao của Roberts được thiết lập bằng sự thương mại của Salem với Trung QuốcĐông Ấn. Được thúc đẩy bởi các thành viên của Hiệp hội Hàng hải Đông Ấn, được thành lập vào năm 1799 và bao gồm những người đã đi thuyền vượt qua Mũi Hảo Vọng hoặc Mũi Sừng với tư cách là Thuyền trưởng bậc thầy hoặc siêu tàu (supercargo), đã đóng góp cho sự khởi đầu của quan hệ quốc tế Hoa Kỳ trong giai đoạn 1788 đến 1845. Từ năm 1826 đến 1832, John Shillaber, lãnh sự Hoa Kỳ tại Batavia, đã gửi một loạt thư cho thấy ông được trao quyền để đàm phán các hiệp ước thương mại.[14] Martin van Buren đã trả lời trong một lá thư ngày 13 tháng 12 năm 1830, gửi qua chữ ký của thư ký Daniel Brent, yêu cầu một kiến thức chính xác hơn về bản chất và đặc điểm của các chính phủ trong câu hỏi, và chi tiết hơn về những khó khăn gặp phải. :p.30 Các vấn đề nảy sinh sau khi Charles Moses Endicott, chủ nhân của tàu thương mại Friendship của Salem, tham gia buôn bán gia vị ở bờ biển Sumatra, quay trở về Mỹ để báo cáo với tàu Thống đốc Endicott, cũng của Salem, và tàu James Monroe ở New York, rằng ông đã chiếm lại được tàu của mình từ những tên cướp biển, kẻ đã cướp bóc nó, giết chết nhiều thuyền viên.:p.121 Trước sự phản đối kịch liệt của công chúng, Tổng thống Jackson đã ra lệnh cho Đại tá hải quân John Downes của tàu khu trục Potomac, nơi đang chuẩn bị ra khơi cho bờ biển phía tây, chuyển sang thám hiểm Sumatran, rời cảng New York vào ngày 19 tháng 8 năm 1831.

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Edmund Roberts http://www.accessgenealogy.com/scripts/data/databa... http://www.artandmedicine.com/biblio/authors/Rusch... http://gravematter.com/edmundroberts.htm http://www.vnvietnamtours.com/2011/09/dossier-of-x... http://www.mnh.si.edu/treasures/frame_exhibit_gall... http://www.mnh.si.edu/treasures/frameset_credits.h... http://lccn.loc.gov/87034879 http://memory.loc.gov/cgi-bin/ampage?collId=llhb&f... http://finance.senate.gov/newsroom/ranking/release... http://www.dcnyhistory.org/bioindex.html